Chỉ biết là lãi suất cho vay được đẩy lên cao tới mức 25% – 30%/năm so với tình
hình chung của thế giới và các nước trong khu vực chỉ có vài phần trăm.
Cái bẫy của "lòng tham" đã sập xuống. Các "con mồi" chính là các "con nợ" đã lỡ
vay mượn ngân hàng quá nhiều mà thiếu thông tin hoặc không may mắn chạy thoát
khỏi cuộc chơi lớn mang tầm vĩ mô này. Dòng tiền như dòng nước rút đi nhanh như
thủy triều xuống, cũng ồ ạt như thác lũ khi dòng tiền "son rỗi" ập đến, để trơ
lại trên bãi chiến trường là các nạn nhân mắc cạn, bỗng nhiên thấy quá đói khát
dòng vốn cho các hoạt động sản xuất kinh doanh chính yếu của mình.
Dòng tiền đã chảy trôi đi đâu mất cả rồi!
Một phần nguồn lực rất lớn của xã hội, của các nhà đầu tư, các nhà sản xuất kinh
doanh đã nhất thời, lỡ trớn, đổ dồn vào bất động sản và cổ phiếu với các giá trị
thời còn cao vọt và nay chẳng còn bao nhiêu. Ai cũng thấy mất mát trừ các nh�
băng thì dù dòng tiền đang chảy ở đâu suốt mấy năm qua vẫn có lợi nhuận cao một
cách bất thường.
Tuy vậy, trong cuộc chơi lớn này thì rủi ro không chừa một ai. Một con bạc thắng
quá nhiều của các con bạc khác thì cũng khó mà ra về an toàn. Đó là lý do m�
hiện nay các ngân hàng phải đối mặt với rủi ro nợ xấu doanh nghiệp vay vốn mất
khả năng chi trả, xiết nợ bằng tài sản thế chấp thì giá trị cũng đã giảm nhiều,
khó bán, lại không dễ dàng gì về mặt pháp lý.
Dòng tiền chảy khuất lấp, mờ tối, lươn lẹo ở đâu mà doanh nghiệp hiện nay vẫn
rất khó vay vốn với lãi suất thấp, dù đã có nhiều chủ trương hạ thấp lãi suất
nhiều lần? Rốt cuộc … doanh nghiệp vẫn phải chèo chống với việc vay lãi suất cao
khi quá đói khát nguồn vốn kinh doanh sản xuất.
Đồng tiền thời khốn khó
Qua thời "son rỗi" trở lại với nghề kinh doanh chính – "nhất nghệ tinh". Sau
thời sôi nổi, nhảy ra kinh doanh các lĩnh vực không chuyên, trái nghề, "ăn xổi"
với các cơ hội làm giàu nhanh bằng cổ phiếu và bất động sản … Đến nay, các doanh
nghiệp "thấm đòn", nhận chân ra các giá trị cốt lõi của ngành nghề chuyên sâu
của mình.
Cái khó hiện nay chính là dòng tiền giờ đã không còn "son rỗi" nữa mà đã chuyển
qua thời kỳ của dòng tiền thời "khốn khó". Đồng tiền kiếm được khó biết bao,
không còn dễ dãi như ngày xưa.
"Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống". Các dòng tiền vay mượn không dễ dàng,
lãi suất cao, chỉ được vay mượn khi quá cần kíp, tiền vào rồi thì chỉ đủ đắp đổi
cho các chi phí lương nhân viên, bổ sung vốn lưu động, các thương vụ có vòng
quay vốn nhanh và lợi nhuận cao …
Dòng tiền vào DN rồi chảy ra nhanh như giặc "thổ tả" … các doanh nghiệp thấy đói
mà không dám ăn, thắt lưng buộc bụng, cắt giảm chi phí, bớt ăn tiêu xa xỉ như
thời xưa tích cũ. Chi phí lãi suất và các chi phí thuộc loại "bôi trơn", chi phí
do thủ tục hành chánh chậm… giờ trở thành gánh nặng hơn bao giờ hết, khiến DN
ngắc ngoải vì đã lỡ "phóng lao phải theo lao".
Ngay cả các cán bộ tín dụng các ngân hàng "vang bóng một thời", giờ cũng phải
tới phiên lo lắng, lo sao cho đủ các chỉ tiêu cấp trên giao về doanh số/lợi
nhuận/thị phần, lo khách hàng DN không trả kịp các khoản vay, lo cả việc hỗ trợ
khách hàng "đão nợ" vì dòng tiền
đã không còn hiền như trước nữa.
Đường phố Sài gòn vẫn ầm ào đông đúc, không ngủ, nhưng nếu hơn 8 giờ sáng mà bạn
không thấy các cửa hiệu hé mở hoặc chỉ nhìn thấy một bảng nhỏ thông báo "sang
nhượng", "cho thuê mặt bằng" thì chúng ta tạm biết rằng thêm một DN nữa gặp khó
khăn phải tạm nghỉ, đóng cửa.
Ở đó, có ông chủ DN đang tuyệt vọng nhìn cơ nghiệp do mình tâm huyết tạo dựngnay
có nguy cơ bị "dòng tiền thời khốn khó" hút đi mất.
Nếu bạn làm doanh nghiệp hay kinh doanh, thì sẽ dễ thấy rằng bạn bè, đồng nghiệp
của mình hình như khó khăn hơn, số người vay mượn tiền trong bạn bè anh em tăng
lên, có lẽ vì kênh vay ngân hàng đã trở nên khốn khó hơn nhiều. Gương mặt của
các chủ DN trở nên lo lắng, nhăn nheo hơn bao giờ hết.
Khi các giá trị truyền thống bị thử thách và đảo lộn thì cũng là dịp để chúng ta
xem lại chính bản thân mình, tại sao lại ra nông nỗi như vậy?
Chúng ta kinh doanh để làm giàu hay để tạo ra các "giá trị gia tăng" cho bản
thân và xã hội? Nếu chỉ đơn giản thúc dòng tiền quay vòng nhanh bằng một số công
cụ vĩ mô "phi thị trường" kiếm lợi nhuận từ các lợi thế cạnh tranh và ưu thế có
tính "phi thị trường" thì liệu có tạo ra giá trị gia tăng gì cho số đông người
dân? Tăng trưởng GDP của quốc gia như vậy thì các nước trên thế giới đã cố gắng
loại bỏ từ rất lâu rồi.
Trong bối cảnh hiện nay, doanh nghiệp buộc phải thắt lưng buộc bụng, nằm gai nếm
mật, chuyển mình thay đổi, mạnh dạn cắt bỏ hẳn hoặc tạm thời các sản phẩm dịch
vụ không có tính thanh khoản nhanh hoặc lợi
nhuận không cao.
Tìm kênh huy động vốn khác kênh ngân hàng, hoặc tìm ngân hàng khác nếu không
thương lượng được lãi suất vay thấp phù hợp với loại hình kinh doanh của mình.
Cắt giảm tối đa các chi phí hoạt động đến mức có thể, tiết kiệm điện, nước, điện
thoại, tiền thuê xe, vận tải, tiếp khách, quà tặng ..v.v.. dù rằng phải nói lời
xin lỗi trong muôn vàn "mắc cỡ" với các đối tác.
Thời khốn khó với dòng tiền hung hãn, cay nghiệt, mất giá mãi theo giá vàng v�
đô la liệu sẽ còn kéo dài bao lâu nữa?
Dù sao, chúng ta cũng phải biết nuôi hy vọng. Các giá trị truyền thống tốt đẹp
của mỗi gia đình, mỗi người dân từ ngàn đời nay, các nhà doanh nghiệp can trường
với tinh thần doanh nghiệp không sợ thất bại, các nhà lãnh đạo với "năng lực v�
lòng trung thực" rồi sẽ thắng thế, sẽ giúp con thuyền "nền kinh tế" Việt Nam
vượt qua thời kỳ gian khó này.
Cũng như "cái đẹp sẽ cứu thế giới" vậy !
Cảnh Thái
No comments:
Post a Comment